Bố, một từ ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao tình cảm và sự hy sinh. Bố không chỉ là người đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta mà còn là người thầy đầu tiên, người bạn đồng hành suốt đời. Mỗi khi nghĩ về bố, lòng tôi lại tràn ngập những kỷ niệm đẹp và đầy ý nghĩa.
Bố của tôi là một người đàn ông trầm lặng, ít nói nhưng sâu sắc. Ông không bao giờ thể hiện tình cảm một cách phô trương, nhưng từng hành động nhỏ của bố đều chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến.
Tôi nhớ những buổi tối bố thức khuya làm việc để đảm bảo gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn. Dù mệt mỏi, bố vẫn luôn dành thời gian để lắng nghe và chia sẻ với tôi những câu chuyện trong cuộc sống.
Mỗi khi tôi gặp khó khăn hay thất bại, bố luôn là người đứng bên cạnh, động viên và khích lệ. Là người dạy tôi rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng nếu chúng ta kiên trì và cố gắng, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Sự kiên nhẫn và lòng kiên trì của bố đã truyền cho tôi nghị lực sống mạnh mẽ.
Không chỉ là người cha tận tụy, bố còn là một người bạn chân thành. Ông luôn lắng nghe những tâm sự của tôi, không phán xét mà chỉ cho lời khuyên. Nhờ có bố, tôi học được cách sống chân thật và biết trân trọng những giá trị tinh thần.
Trong mắt tôi, bố là người anh hùng thầm lặng. Dù công việc có bận rộn và áp lực thế nào, bố vẫn luôn giữ vững tinh thần lạc quan và nghị lực. Những hy sinh thầm lặng của bố không bao giờ được nói ra, nhưng tôi luôn cảm nhận được và trân trọng từng phút giây.
Bố không chỉ dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống mà còn là tấm gương sáng về sự cống hiến và tình yêu thương. Tôi luôn tự hào về bố và biết ơn những gì bố đã làm cho gia đình.
Còn nhớ lúc bé cuộc nói chuyện giữa bố và mẹ mà tôi vô tình nghe được đã để lại trong tôi một bài học sâu sắc mang theo suốt một đời. Thủa đó xóm còn nghèo lắm có rất nhiều nhà vẫn chưa đủ ăn qua ngày, trong đó có gia đình bạn thân của bố, bố đã xin mẹ mang ít gạo chia cho bác (người bạn của bố ). Bố nói với mẹ: “nhà chúng ta cũng vất vả nhưng đỡ hơn một chút, mình nhìn xem mấy đứa trẻ nhà mình được ăn no mặc ấm còn mấy đứa bé của bạn tôi thì bữa đói bữa no dù bố mẹ đã cố gắng hết sức rồi”.
Mẹ đồng ý và múc từng bát gạo để bố mang sang nhà bác. Tôi chứng kiến khoảnh khắc mà bố và mẹ nói chuyện với nhau, giành cho nhau sự tôn trọng và cùng nhau hành động đã để lại trong tôi một tình yêu thương lớn lao của tình người. Mẹ vẫn thường nói bố mẹ luôn vun đắp những thiếu khuyết cho nhau, học từ nhau những bài học về cuộc sống bên cạnh và động viên nhau vượt qua mọi khó khăn. Dù bố mẹ lấy nhau theo hôn nhân truyền thống qua mai mối nhưng lại bên cạnh nhau hạnh phúc một đời. Bố mẹ đã mang lại cho tôi và các em mình một mái ấm hạnh phúc và chan chứa tình yêu thương.
Những kỷ niệm về bố luôn đọng lại trong tôi như những thước phim sống động, và một trong những kỷ niệm đẹp nhất chính là lúc bố hướng dẫn tôi đạp xe đạp.
Khi tôi còn nhỏ, bố đã mua cho tôi một chiếc xe đạp nhỏ xinh, màu đỏ rực rỡ. Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, một buổi chiều nắng nhẹ, bố dẫn tôi ra bãi đất rộng gần nhà để dạy tôi cách đạp xe. Lúc đó, tôi cảm thấy rất hồi hộp và có chút lo lắng.
Bố bắt đầu bằng việc giải thích cách giữ thăng bằng, cách sử dụng bàn đạp và làm thế nào để điều khiển tay lái. Bố nhẹ nhàng giữ lấy xe và động viên tôi: “Con đừng sợ, bố ở đây rồi. Cứ thử đi, bố sẽ giữ chắc xe cho con.”
Từng chút một, tôi bắt đầu cảm nhận được sự cân bằng. Bố chạy theo sau, giữ chặt yên xe để đảm bảo tôi không bị ngã. Tiếng bước chân của bố, những lời động viên của ông như nguồn động lực lớn, giúp tôi cảm thấy tự tin hơn.
Sau vài lần thử, bố dần dần thả tay ra mà tôi không hề hay biết. Khi nhận ra mình đang tự đạp xe, tôi vui mừng hét lên: "Bố ơi, con làm được rồi!" Bố đứng từ xa, mỉm cười và vẫy tay chào, ánh mắt tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc.
Dù có đôi lần tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, nhưng bố luôn ở bên, giúp tôi đứng dậy và tiếp tục. Ông dạy tôi rằng trong cuộc sống, không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng quan trọng là không bao giờ bỏ cuộc. Những bài học từ việc học đạp xe đã theo tôi suốt cuộc đời, trở thành nguồn sức mạnh giúp tôi vượt qua nhiều thử thách.
Những buổi chiều ấy, những bước chân chạy theo sau, những lần nắm lấy tay tôi để giữ thăng bằng đã trở thành kỷ niệm vô giá.
Dù có đi đến đâu, làm gì, tôi luôn mang theo trong tim hình ảnh của bố - người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi may mắn được gọi là cha.
Nhớ lại những lần tôi ốm, bố luôn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh, đưa tôi đến bệnh viện và theo dõi từng phút giây, từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt tôi. Sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt, nhưng bố vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ để tôi cảm thấy yên tâm.
Những buổi sáng sớm, khi cả nhà còn đang say giấc, bố đã lặng lẽ dậy từ lúc trời chưa sáng, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bữa ăn sáng của bố đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng, thể hiện sự quan tâm và chăm sóc tỉ mỉ. Sau đó, bố lại vội vã đi làm, không một lời than phiền, chỉ vì muốn mọi người có một khởi đầu ngày mới tốt đẹp.
Những bài học từ bố không chỉ là kiến thức sách vở mà còn là những kinh nghiệm sống quý giá. Bố luôn nhấn mạnh về sự trung thực, lòng kiên trì và tinh thần trách nhiệm.. Từ bố, tôi học được cách đối mặt với khó khăn, cách giữ vững niềm tin và vượt qua mọi thử thách.
Những hy sinh và tình yêu của bố không chỉ là nền tảng vững chắc mà còn là nguồn động lực lớn lao, giúp tôi vững bước trên con đường đời. Tình yêu của bố, dù không phô trương nhưng lại sâu sắc và mãnh liệt, luôn là ngọn lửa ấm áp soi đường cho tôi đi tới tương lai.
Minh Tâm