#gingiutiengviet
#suyngam
Quê hương ai cũng có dòng sông bên nhà
Tôi lớn lên bên dòng sông nhỏ, nước quanh năm trong veo, hiền lành như lời ru của mẹ. Sông không rộng, không sâu, nhưng đối với đứa trẻ ngày ấy, sông là cả một thế giới.
Mỗi buổi trưa hè, bọn trẻ con rủ nhau trốn ngủ trưa, ra bến sông ngồi vắt vẻo trên bờ tre, rồi hò hét nhảy ùm xuống nước. Lũ cá con bơi tung tăng, đám lục bình trôi lững lờ. Có khi chẳng làm gì, chỉ cần ngồi nhìn sông chảy cũng thấy lòng mình nhẹ tênh.
Mẹ tôi hay ngồi giặt áo bên sông. Mỗi lần vắt chiếc áo trắng của ba, mẹ dặn tôi: "Sau này con đi đâu, làm gì, cũng phải nhớ cái sông này nghe chưa con." Tôi lúc đó chỉ cười, tay vốc nước té lên người em gái, không nghĩ gì nhiều.
Rồi tôi lớn, đi học xa, làm việc xa, sống giữa thành phố đông người nhưng lòng lại hay nhớ những buổi chiều gió lộng bên sông. Nhớ cây cầu tre cũ kỹ bắc qua hai bờ, nơi ba hay chở tôi bằng xe đạp lọc cọc qua chợ. Nhớ buổi tối mùa hè, tiếng ếch nhái, côn trùng hoà cùng tiếng gió, mùi bùn non và khói bếp…
Lâu lâu về quê, tôi lại ra đứng lặng bên sông. Bến cũ còn đó, chỉ có tôi là đã khác xưa. Có lần, con gái tôi hỏi: "Ba ơi, sông quê là gì vậy?" Tôi mỉm cười, cúi xuống bốc nắm đất, kể cho con nghe về một thời tuổi thơ trôi theo dòng nước trong veo, về chiếc xuồng nhỏ của nội, về chiếc áo trắng mẹ từng giặt… và cả những kỷ niệm tôi giấu trong lòng suốt bao năm.
Người ta có thể đi rất xa, sống ở những nơi không có sông, không có hàng cau hay tiếng dế đêm hè. Nhưng ký ức thì vẫn ở lại – như dòng sông quê nhà, cứ âm thầm chảy mãi trong tim.
#suyngam
Quê hương ai cũng có dòng sông bên nhà
Tôi lớn lên bên dòng sông nhỏ, nước quanh năm trong veo, hiền lành như lời ru của mẹ. Sông không rộng, không sâu, nhưng đối với đứa trẻ ngày ấy, sông là cả một thế giới.
Mỗi buổi trưa hè, bọn trẻ con rủ nhau trốn ngủ trưa, ra bến sông ngồi vắt vẻo trên bờ tre, rồi hò hét nhảy ùm xuống nước. Lũ cá con bơi tung tăng, đám lục bình trôi lững lờ. Có khi chẳng làm gì, chỉ cần ngồi nhìn sông chảy cũng thấy lòng mình nhẹ tênh.
Mẹ tôi hay ngồi giặt áo bên sông. Mỗi lần vắt chiếc áo trắng của ba, mẹ dặn tôi: "Sau này con đi đâu, làm gì, cũng phải nhớ cái sông này nghe chưa con." Tôi lúc đó chỉ cười, tay vốc nước té lên người em gái, không nghĩ gì nhiều.
Rồi tôi lớn, đi học xa, làm việc xa, sống giữa thành phố đông người nhưng lòng lại hay nhớ những buổi chiều gió lộng bên sông. Nhớ cây cầu tre cũ kỹ bắc qua hai bờ, nơi ba hay chở tôi bằng xe đạp lọc cọc qua chợ. Nhớ buổi tối mùa hè, tiếng ếch nhái, côn trùng hoà cùng tiếng gió, mùi bùn non và khói bếp…
Lâu lâu về quê, tôi lại ra đứng lặng bên sông. Bến cũ còn đó, chỉ có tôi là đã khác xưa. Có lần, con gái tôi hỏi: "Ba ơi, sông quê là gì vậy?" Tôi mỉm cười, cúi xuống bốc nắm đất, kể cho con nghe về một thời tuổi thơ trôi theo dòng nước trong veo, về chiếc xuồng nhỏ của nội, về chiếc áo trắng mẹ từng giặt… và cả những kỷ niệm tôi giấu trong lòng suốt bao năm.
Người ta có thể đi rất xa, sống ở những nơi không có sông, không có hàng cau hay tiếng dế đêm hè. Nhưng ký ức thì vẫn ở lại – như dòng sông quê nhà, cứ âm thầm chảy mãi trong tim.