6 thg 12, 2024
4 phút đọc
12 lượt xem
4 phút đọc

Bố ơi! “Con xin lỗi, con không thể tôn trọng bố được nữa”

Bố ơi! “Con xin lỗi, con không thể tôn trọng bố được nữa”

Hôn nhân không chỉ là câu chuyện của hai người, mà còn là nơi tạo dựng tổ ấm cho những đứa trẻ – nơi chúng lớn lên trong tình yêu thương và sự gắn kết của gia đình. Dẫu rằng hành trình hôn nhân đôi lúc không tránh khỏi những vết nứt, nhưng hãy nhớ, những nỗ lực để hàn gắn không chỉ là vì bạn, mà còn là vì con – những tâm hồn non nớt xứng đáng có một gia đình trọn vẹn.

Bố ơi!

Mẹ đã từng bỏ lại tất cả vì bố. Nhưng đến hôm nay, khi bố đã có tất cả, bố lại từ bỏ mẹ.

Con lớn lên trong vòng tay của bố mẹ. Những tháng ngày hạnh phúc nhất với con là khi được sống trong tình yêu thương của cả gia đình. Con từng tự hào vì mình có một người cha, một người mẹ, và một tổ ấm trọn vẹn. Con từng nghĩ mình may mắn hơn biết bao người bất hạnh khác.

Nhưng rồi, ngày con thấy mẹ lặng lẽ lau nước mắt, cố giấu nỗi buồn không để ai hay, con đã biết bố không còn có thể che đậy sự thật. Con biết về người thứ ba, biết rằng mẹ sẽ phải chịu thêm bao tổn thương. Con chỉ có thể lặng lẽ đợi ngày lòng mẹ bớt bão giông.

Bố ơi!

Gia đình từng là tất cả với mẹ. Ngày ấy, mẹ từ bỏ mọi thứ chỉ để ở bên bố. Vậy mà hôm nay, khi bố có trong tay tiền tài, địa vị, danh vọng, bố lại từ bỏ mẹ.

Bố nói bố cần một người phụ nữ xứng đáng đứng cạnh mình, cần một người vợ có thể kiếm tiền giỏi như bố, cần một người trẻ đẹp, khôn ngoan để sánh đôi. Nhưng bố có nhớ không, mẹ cũng từng xinh đẹp, cũng từng có tất cả trước khi chọn ở bên một người trắng tay như bố.

Con biết tất cả, biết rằng bố đã ngoại tình nhiều năm. Nhưng tại sao, trong mắt mọi người, mẹ lại trở thành người có lỗi, bị trách vì không biết chăm chồng, không biết giữ gìn hạnh phúc? Tại sao họ không thấy rằng mẹ đã hy sinh mọi thứ, từ bỏ cả bản thân để vun đắp cho gia đình, luôn lo lắng từng bữa ăn, giấc ngủ của bố?

Bố có nhớ những ngày cả nhà còn cơm rau muống, nhưng vẫn vui vẻ bên nhau không? Cuộc sống có bao nhiêu cám dỗ, nhưng nếu ai cũng ngã lòng trước vẻ đẹp phù phiếm thì còn gì gọi là chung thủy?

Con đã từng tin bố sẽ không quên, cho đến khi con nhận ra bố thật sự đã gạt bỏ tất cả những gì mẹ hy sinh vì bố. Và từ giây phút ấy, con không còn có thể tôn trọng bố được nữa.

Nhưng mẹ dạy con rằng…

Mẹ bảo con hãy luôn tôn trọng bố. Vì con mang trong mình vóc dáng, đôi mắt, nụ cười giống bố. Vì dù bố có lỗi với mẹ, nhưng bố vẫn là người cha duy nhất của con. Mẹ muốn con lớn lên với hình ảnh đẹp đẽ nhất về bố trong lòng.

Rồi một ngày, bố sẽ già đi. Khi cô nhân tình trẻ trung kia rời bỏ bố để tìm người khác, bố sẽ cô đơn, không có tổ ấm để quay về. Liệu lúc đó, bố có khao khát một gia đình đơn giản, có vợ, có con như bao người khác không?

Con không biết hạnh phúc của bố với lựa chọn hiện tại kéo dài bao lâu. Nhưng con tin, mẹ sẽ hạnh phúc hơn bố. Vì mẹ có con, mẹ sẽ gặp được người xứng đáng hơn, và mẹ sẽ ổn sau tất cả.

Nếu một mai bố muốn quay về…

Xin đừng chạm vào cuộc sống của mẹ nữa. Mẹ đã vì bố khóc hết nửa cuộc đời, không đáng để phải đau lòng thêm mãi. Nếu ngày đó đến, xin bố tự ôm lấy sự hối hận của mình, tự hiểu rằng đó là cái giá phải trả, và bố sẽ không còn cơ hội nào khác.

Tuệ An