Relationship

Mar 17, 2025
3 mins read
69views
3 mins read

Đời người như một quán trọ, rốt cuộc thì người lữ khách có được gì?

Đời người như một quán trọ, rốt cuộc thì người lữ khách có được gì?

Người ta thường nói, đời người tựa như một quán trọ ven đường. Đến rồi đi, chẳng ai có thể ở lại mãi mãi. Nhưng giữa những lần dừng chân, ta đã thực sự có được điều gì?

Khi còn trẻ, ta vội vã bước vào quán trọ cuộc đời với lòng háo hức. Ta khao khát danh vọng, tiền tài, những điều lấp lánh như ánh đèn trong đêm. Ta tưởng rằng khi có tất cả, cuộc sống sẽ vẹn toàn. Nhưng rồi thời gian trôi qua, ta nhận ra những thứ ấy mong manh hơn ta tưởng. Tiền bạc nhiều đến đâu cũng chẳng thể mua lại một ngày thanh xuân. Danh vọng cao đến mấy cũng không ngăn được những nếp nhăn hằn lên khóe mắt. Những thứ ta từng nghĩ là mãi mãi, hóa ra chỉ là lớp bụi thời gian, tan biến theo từng bước chân rời đi.

Có những người bước vào quán trọ cuộc đời ta, mang đến ấm áp, niềm vui. Nhưng cũng có những người chỉ lướt qua, để lại tiếc nuối. Ta níu giữ, nhưng càng giữ chặt, càng nhận ra không ai có thể đồng hành cùng ta mãi mãi. Cuộc đời là chuỗi những lần gặp gỡ và chia ly, mỗi người đều có hành trình riêng, ta không thể cưỡng cầu.

Vậy, rốt cuộc thì người lữ khách có được gì?

Có lẽ, thứ quý giá nhất không phải là những vật chất ta sở hữu, mà là những khoảnh khắc ta đã sống. Là những lần trái tim ta rung động trước một hoàng hôn đẹp, những bữa cơm giản dị nhưng ấm áp bên người thân, những cái ôm vội vã nhưng chân thành. Là những lần ta dám yêu, dám đau, dám vấp ngã và dám đứng lên.

Đời người như một quán trọ, và chúng ta đều là những lữ khách. Nếu không thể giữ lại điều gì, vậy hãy sống sao cho mỗi bước chân trên hành trình này đều đáng giá. Để khi rời đi, ta có thể mỉm cười, vì ta đã từng sống một cuộc đời không hoài phí…

Băng Nhi

 

Leave a Comment

Guest 1742532651105
0/2000