MẸ CHỒNG TÔI
Càng đến gần ngày lễ Vu Lan, tôi lại càng nhớ đến Mẹ tôi. Tôi muốn viết vài dòng cho Bà nhưng Bà đã không còn đọc được nữa. Bà đã đi về một nơi rất xa…! Tôi còn một người Mẹ nữa. Tôi không muốn lặp lại điều hối tiếc của ngày hôm nay nên tôi sẽ viết về Bà, một người Mẹ mà tôi vô cùng yêu mến và kính trọng. Đó là Mẹ chồng tôi!
Hồi tôi mới ra trường đi dạy học, giờ nghỉ giải lao, các chị em cùng trường hay ngồi tám chuyện. Một trong những đề tài muôn thủa của mọi người là chuyện Mẹ chồng - Nàng dâu, toàn những chuyện nghe đã thấy nhọc lòng. Thấy tôi chỉ ngồi im không tham gia, không phụ họa, các chị ấy bèn hỏi: “ Sao không thấy em kể gì về chuyên nhà chồng?”. Tôi vẫn chỉ lặng lẽ mỉm cười, không nói gì nhưng trong lòng dâng lên một niềm yêu mến vô hạn đối với người Mẹ thứ hai của tôi, đó là Mẹ chồng tôi!
Cuối những năm 80, đất nước vừa qua thời kỳ bao cấp, kinh tế của người Việt mình nói chung là nghèo, các cô dâu khi mới về nhà chồng phần lớn là ở chung với bố mẹ chồng. Tôi cũng vậy. Khi đó tôi còn quá trẻ, không khôn ngoan như các bạn cùng tuổi đó bây giờ, đi lấy chồng mà vẫn chẳng hình dung nổi làm vợ, làm dâu thế nào. Cưới xong hơn chục ngày là Tết. Thấy bạn bè vô tư phơi phới, xúng xính quần áo tung tẩy đi chơi, còn mình phải sửa soạn cỗ Tết cùng mẹ chồng, tôi lo lắng, lóng ngóng chẳng biết làm gì. Mẹ chồng thấy tôi mặt mày ủ dột, thiểu não, bảo chồng tôi: “Con đưa vợ đi chơi đi, để gà đấy mẹ làm cho!”. Chúng tôi như được mọc cánh, bay vù đi ngay!
Cảm nhận đầu tiên của tôi về Mẹ là: Bà là một người phụ nữ nhân hậu, giản dị, tâm lý, và dễ gần.
Thời nhỏ, do điều kiện gia đình, Mẹ chồng tôi không được học nhiều nhưng bằng sự chăm chỉ, nỗ lực, cố gắng không ngừng, Bà cũng trở thành cán bộ kho bạc nhà nước. Bố chồng tôi đã từng là sếp của một cơ quan cấp Bộ nhưng không ai tìm thấy kiểu cách, dáng dấp của một “ phu nhân” trong con người Mẹ chồng. Mẹ sống chân chất, giản dị, luôn dùng tấm lòng bao dung, nhân ái để đối xử với tất cả mọi người. Cái cách mà Mẹ dạy con cái, dạy cô dâu cả là tôi rất đặc biệt, dạy mà như không dạy, khiến con cái không có cảm giác bị áp lực nhưng lại rất hiệu quả. Mẹ không nói: việc này phải làm thế này, phải làm thế kia. Mẹ tôn trọng, không áp đặt ý của mình lên các con. Bà cứ tất bật, luôn tay, luôn chân với mọi việc, con cái cứ nhìn theo mà học, mà tự làm, làm sai Mẹ nhận do Mẹ làm. Có một lần tôi rán cá biển. Hồi đó đâu có chảo chống dính, cá bị dính vào chảo, nát be bét. Đến bữa ăn, em chồng tôi nhìn đĩa cá rán nhăn mặt nói: “Khiếp! Ai rán cá mà nát thế?”. Tôi chưa kịp trả lời thì Mẹ chồng đã thủng thẳng: “Tao rán đấy, đằng nào vào bụng nó chẳng nát, như thế này càng đỡ phải xắn!”. Cứ như vậy, Mẹ dìu dắt, nâng đỡ sự vụng dại của tôi cho đến khi tôi tự tin trưởng thành.
Mẹ chồng tôi có một tấm lòng thật rộng mở, thường hay quan tâm, giúp đỡ mọi người. Những người họ hàng, những người bạn, những người quen có chuyện vui, chuyện buồn, bà là một trong những người đầu tiên đến thăm hỏi, tặng quà. Bà luôn chia sẻ những gì mình có với người khác bằng một sự vô tư, sởi lởi không toan tính. Điều này rất ít người làm được như Mẹ. Mẹ lại có khả năng nói năng rất thuyết phục. Ai đó có việc gì khúc mắc thường hay đến hỏi chuyện nhờ bà tư vấn. Bà đưa ra những lời khuyên rất hợp tình, hợp lý khiến ai nấy đều cảm thấy thoải mái, gỡ bỏ được những lo lắng, ưu phiền. Vì vậy, mọi người rất thích tâm sự với Bà, hỏi ý kiến Bà. Nhiều lúc tôi thấy phục Mẹ chồng thật. Bà có dáng người nhỏ nhắn, mỗi bữa chỉ ăn nửa bát cơm và rất ít thức ăn, cũng không ăn vặt, vậy mà Mẹ lấy đâu ra năng lượng để hoạt động luôn chân, luôn tay suốt cả ngày với một tinh thần minh mẫn, sáng suốt hiếm thấy ở tuổi ngoài tám mươi của Bà!
“ Phúc đức tại mẫu”! Chính vì Mẹ chồng tôi là người tốt tính như vậy nên các con của mẹ đều là những người có học vị, thành đạt, sống tình cảm, nhân ái, luôn yêu thương, quan tâm tới mọi người xung quanh. Tôi thật may mắn được sống trong một gia đình như vậy. Tôi yêu quý, kính trọng và biết ơn Mẹ! Còn nhớ cách đây vài năm, Mẹ chồng tôi bị áp se gan rất nguy kịch, phải nằm viện hàng tháng trời. Tôi cảm thấy lo lắng, thương xót Mẹ như với mẹ ruột vậy. Ngày nào tôi cũng vào viện chăm sóc Bà. Các y bác sĩ trong viện Saint Paul cứ tưởng tôi là con gái của Mẹ. Sau khi biết tôi là con dâu, có người nói: “ Bà có con dâu hiếu thảo quá, sau này bà có của chìm, của nổi gì cứ cho cô ấy hết nhé!”. Mẹ chồng tôi cười hiền: “Tôi là cán bộ nhà nước, chỉ có mỗi căn nhà tập thể mà lại có những ba đứa con cơ!” .
Ấm áp, bao la biết bao nhiêu là lòng Mẹ! Tôi và gia đình ai cũng muốn Mẹ khỏe mạnh, sống lâu, là chỗ dựa tinh thần cho con cháu quây quần, là mái ấm yêu thương cho những đứa con xa trở về nguồn cội!
Lễ Vu Lan này, từ nơi phương xa, tôi muốn gửi về một miền nhớ có tên là Hà Nội, nơi có Người Mẹ già và đại gia đình chúng tôi ở đó – một câu nói chân thành từ trái tim – Mẹ ơi! Con yêu Mẹ!
Đà Lạt ngày 16 tháng 8 năm 2024
Leave a Comment