Câu chuyện sau đây là một câu chuyện có thật.
Đó là vào khoảng năm 2010. Khi đó, tôi làm chủ nhiệm và dạy Văn lớp 12. Các em học sinh của tôi chuẩn bị thực hiện kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học và thi vào đại học.
Trong lớp có một em học sinh là lớp trường. Em có hoàn cảnh khá đặc biệt. Đó là mẹ em bị bệnh , còn ba của em cũng đã cao tuổi và ông có gia đình riêng. Em là đứa con ngoài giá thú. Mẹ em không phải người thành phố. Bà đến đây kiếm sống. Bà có chiếc xe đẩy bán đậu nành lề đường, mấy mẹ con thuê phòng trọ để ở. Mẹ con nuôi nhau.
Điều đặc biệt là em nói với tôi về hoàn cảnh của mình khá thẳng thắn. Em nói mình rất thương ba mẹ. Và em đi học bằng sự trợ giúp của nhà trường, thầy cô, bè bạn. Hàng ngày, em dậy sớm phụ giúp mẹ lo xe hàng, bán giúp mẹ rồi mới đi học. Nhưng em học giỏi, tham gia phong trào rất đầy đủ, có uy tín với bạn bè.
Năm em học lớp 12, chỉ còn khoảng năm tháng nữa thi tốt nghiệp và thi vào đại học. Bấy giờ, mẹ của Yến bị ốm và xe sữa đậu nành của mẹ con em thì không có người trông coi. Bởi vậy, cứ mỗi sáng mai trước lúc đến trường thì em sẽ phải bán hết số đồ ăn sáng mà mẹ em đã chuẩn bị. Xe hàng có sữa đậu nành, có một số loại củ như củ mì, khoai...em thường xuyên đi trễ ít nhất là trống trường khoảng chừng 10 phút thì em bắt đầu mới vô lớp học và điều đó đã gây phiền phức cho các quá trình chấm điểm thi đua của nhà trường và tôi cũng bị ban giám thị báo cáo điều này.
Tôi chưa kịp hỏi em thì mỗi lần lên lớp tôi phát hiện rằng, cả lớp 40 em hình như ở trước mặt bạn nào cũng có một bịch sữa đậu nành và một món ăn sáng đi kèm. Vào thời điểm đó trường của tôi không cho phép học sinh đưa đồ ăn lên lớp mà các em phải ăn ở dưới sân trường nhưng rõ ràng với một lượng đồ ăn như vậy thì các em không thể kịp ăn ở trên sân trường. Như vậy, các em đã chịu phạt trừ điểm thi đua tháng để mua đồ ăn ủng hộ bạn. Giúp bạn bán được hàng mà đi học đúng giờ. Sự việc này khiến tôi rất xúc động.
Mấy tháng sau, em đã đậu vào khoa Sư phạm môn tiếng Anh với điểm số cao. Khi là sinh viên, em có thể đi dạy kèm để trang trải cuộc sống. Bây giờ, em đã là tổ trưởng tổ môn tiếng Anh của một trường Trung học phổ thông trong thành phố. Trong lòng tôi bao giờ cũng giữ những kỷ niệm đẹp với em và những học trò của tôi ngày ấy.
Huệ An