Nhà thơ Chế Lan Viên từng viết:
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
Tình mẹ luôn là tình cảm tự nhiên và đẹp đẽ nhất thế gian. Mẹ đã sinh ra con trong bao khó nhọc, mẹ hi sinh cho con bao nhiêu tuổi đời, tình yêu thương của mẹ bao la biết mấy. Dù con có thế nào, đứng trước mẹ, con vẫn sẽ mãi là đứa con bé bỏng và lòng mẹ không lúc nào ngừng dõi theo con.
Với tôi, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất, vĩ đại nhất. Ký ức và tình mẹ thiêng liêng sâu thẳm trong tôi chưa bao giờ phai, ôm ấp che chở tôi đi qua giông bão cuộc đời.
Tận mắt chứng kiến những lần mẹ mang thai các em của tôi lần lượt ra đời, tôi biết ơn và cảm động vô cùng trước sự hi sinh mà mẹ dành cho chị em mình. Từng miếng ăn, giấc ngủ của tôi đều có bàn tay của mẹ nâng niu, săn sóc.
Tôi yêu những câu hát ru của mẹ, sao mà ngọt ngào và nhẹ nhàng đến thế. Những câu ca tiếng hát ấy cùng những câu chuyện cổ tích mẹ kể mỗi tối đã nâng giấc ngủ cho tôi say nồng, hơn nữa nó chảy sâu vào tiềm thức tôi những bài học đầu đời nào là con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao, rồi cô tấm hiền thảo chui ra từ quả thị trải qua bao sóng gió cuối cùng được hưởng hạnh phúc.
Hơn sáu mươi năm cuộc đời, mẹ dành quá nửa để yêu thương chăm lo cho chị em tôi. Thời gian tàn phai lấy đi tuổi xuân của mẹ, khuôn mặt mẹ xuất hiện những nếp nhăn. Thế nhưng, đôi mắt lấp lánh thân thương trìu mến cùng nụ cười hiền hậu của Mẹ dành cho chị em tôi chưa bao giờ đổi thay. Mẹ đã hi sinh mọi niềm vui, hạnh phúc của mình để chăm lo cho tôi được khôn lớn từng ngày. Có lẽ từ khi có tôi, Mẹ không còn thời gian riêng tư cho mình nữa, Mẹ theo sát hành trình cuộc đời tôi, nâng niu từng bước đi của tôi từ khi chưa thành hình đến khi khôn lớn trưởng thành.
Mẹ dạy cho tôi những vần thơ, những câu ca dao dân ca là những bài học về tình cảm gia đình. Mỗi khi chị em tôi có cãi nhau vì những lý do như dành đồ chơi. Mẹ sẽ đọc cho tôi nghe câu thơ: anh em như thể tay chân – rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần. Các con vì điều gì mà tranh giành nhau như vậy, lúc đó chị em tôi mỗi người đều có những bài học và ấn tượng riêng khi mẹ dạy bảo.
Đến khi tôi bắt đầu khôn lớn, mẹ là người thầy đầu tiên dạy tôi những con chữ, dạy tôi cách làm người phải biết sống trung thực thật thà, cách đối nhân xử thế, biết kính trên nhường dưới, dạy tôi cách sắp xếp cuộc sống ngăn nắp, gọn gàng. Mẹ quan tâm và yêu thương tôi hết mực, mẹ dành nhiều thời gian để tâm sự cùng tôi, cho tôi bao lời khuyên chân thành. Mẹ vỗ về động viên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn, sẵn sàng ở bên tôi khi tôi cần. Mẹ cho tôi nhiều như vậy mà chưa bao giờ mẹ cần nhận lại. Mẹ thường nói cuộc sống của mẹ, hạnh phúc của mẹ chính là được nhìn thấy các con khôn lớn trưởng thành.
Mẹ là một người luôn hiểu và sẵn sàng lắng nghe mọi câu chuyện của chị em chúng tôi rồi đưa ra những lời khuyên tốt cho con mình, có lần em tôi có tâm sự với mẹ bị bạn bắt nạt. Hồi đó, tôi học cấp hai, còn em tôi học cấp một, mẹ đã dặn tôi không được bắt nạt lại để mẹ nói chuyện với bạn của em con, rồi mẹ dịu dàng dạy bảo tôi rằng mẹ con mình vẫn xem phim và có câu rằng “oan oan tương báo bao giờ mới dứt” rồi giải nghĩa câu đó thật dễ hiểu cho chị em chúng tôi cả tuổi thơ. Cho đến ngày hôm nay, những bài học mà mẹ dạy tôi vẫn luôn khắc ghi và thật may mắn chúng tôi có một người mẹ tuyệt vời như vậy, tâm hồn tôi không lưu lại những ai oán trong lòng với bất kỳ ai.
Khi lên cấp ba, tôi phải học xa nhà hơn, có những ngày xe đạp hỏng giữa đường phải dắt bộ về. Mẹ đợi cơm lâu quá đã đạp xe đi tìm rồi hai mẹ con cùng nhau dắt bộ về nhà, vừa đi vừa nói chuyện xua tan đi cái mệt tự lúc nào. Những khoảnh khắc đó đã trở thành những ký ức đẹp về tình Mẹ trong tôi khi trưởng thành.
Mẹ là một người dạy tôi biết chấp nhận và bắt đầu lại với mọi điều tích cực dù mẹ làm nông. Mẹ vẫn nói với tôi rằng mẹ ít học nhưng với tôi mẹ là người mẹ vĩ đại. Tôi vẫn nhớ khi mình học lớp 12, với những vòng thi thử tốt nghiệp cấp ba, tôi thi được điểm thấp. Khi tâm sự với mẹ, mẹ nhận ra tôi đang rất tự trách và buồn bã. Mẹ hỏi tôi “khi mình ngã, đâu thể nằm đó mà than vãn được chỉ còn một cách là đứng lên và đi cho vững thôi con” rồi hai Mẹ con nhìn nhau với nụ cười và sau đó, tôi bắt đầu học cho thật tốt cho kỳ thi sắp tới. Thật may mắn là tôi đã đạt được điểm cao và đỗ được trường đại học mà mình mong muốn.
Mẹ chính là động lực để tôi luôn sẵn sàng cố gắng bước đi trên con đường tương lai.
Khi rời xa gia đình đến môi trường mới, những bài học mà mẹ dạy là hành trang tôi mang theo. Mỗi khi gặp những điều không vui hay có những lúc yếu lòng tôi nhớ về Mẹ và mỗi khi như thế tôi có một nguồn năng lượng tích cực để bắt đầu một ngày mới.
Giờ đây khi đã trưởng thành nhưng nhiều lúc tôi luôn ao ước được nằm trong vòng tay mẹ. Mẹ tôi hiền từ và dịu dàng lắm, ở bên mẹ bao ưu tư, muộn phiền dường như đều tan biến. Mẹ chính là bến đỗ bình yên luôn dang rộng vòng tay để chào đón tôi trở về.
Thật hạnh phúc và may mắn biết bao khi có mẹ bên đời. Chưa bao giờ tôi thôi biết ơn công lao sinh thành, dưỡng dục mà mẹ dành cho mình. Mỗi khi nhắc đến những câu chuyện về mẹ, lòng tôi lại trào dâng niềm xúc động, nghẹn ngào. Trân trọng những giây phút có mẹ, cuộc sống dù dài rộng và lắm bộn bề nhưng tôi vẫn luôn vững tin vì có Mẹ ở bên.
Minh Tâm