Sau một ngày dài học tập và làm việc mệt nhọc vất vả, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều muốn trở về nhà, để được ăn bữa gia đình và cùng sẻ chia vui buồn với những người thân thương nhất. Một bữa cơm dù đơn giản hay cầu kỳ đều chứa đầy tình yêu thương từ trái tim người nấu.
Món ăn ngon không chỉ mang lại sự thỏa mãn về vị giác mà đó còn là sự khởi đầu những điều tuyệt vời hơn cho mỗi thành viên trong gia đình. Và tôi tin rằng những điều tuyệt vời nhất có thể bắt đầu từ một căn bếp nhỏ.
Thuở bé, mỗi khi thấy mẹ tất bật trong bếp, tôi thường phụ giúp Mẹ. Mẹ đã truyền cho tôi thêm yêu công việc bếp núc và dành trọn tình yêu thương vào từng bữa ăn gia đình.
Mẹ nói với tôi : “Phụ nữ vào bếp không đơn giản chỉ là nấu ăn, mà đó là câu chuyện về sự sẻ chia và giữ lửa gia đình”. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu lắm đến những câu nói của mẹ nhưng tôi tin một gia đình sẽ hạnh phúc khi căn bếp của gia đình đó luôn có tiếng cười và những món ăn chan chứa tình yêu.
Mẹ thường nói, mỗi căn bếp thuộc về một người phụ nữ, giữ lửa căn bếp cũng là giữ lửa gia đình. Đừng bao giờ cố gắng nấu một món ăn giống hệt người khác, bởi mỗi món ăn đều được làm từ tình yêu của mỗi người phụ nữ, mà tình yêu thương gia đình của mỗi người thì chẳng bao giờ giống nhau cả.
Từ lúc học mẹ cách nấu nướng, tôi hiểu ra công việc nội trợ chẳng hề đơn giản. Để có bữa cơm ngon với hương vị đậm đà, hấp dẫn, mẹ đã phải dồn hết tâm sức vào trong từng món ăn.
Hồi ấy, nhà nghèo, mâm cơm chỉ có đĩa rau lang luộc cùng quả trứng gà chưng với mắm. Bữa cơm ngày ấy tuy đạm bạc, đơn sơ nhưng với tôi đó là bữa cơm ngon miệng nhất, đầy ắp tình yêu thương. Tuổi thơ tôi cứ trôi êm đềm, với những bữa cơm cả nhà quây quần nói cười ấm áp. Tôi hạnh phúc khi được trải qua những tháng ngày hồn nhiên, trong trẻo ấy, để rồi một ngày kia khi bước chân đã mỏi mệt trên những chân trời xa lạ, tôi chợt nhận ra không gì hạnh phúc hơn là được về nhà cùng ăn cơm với ba mẹ.
Cuộc sống mưu sinh đã cuốn lấy chị em tôi dần xa rời những bữa cơm ngọt ngào của mẹ. Mỗi dịp mấy chị em tề tựu đông đủ, bữa cơm càng ngon hơn bởi tình yêu thương được vun bồi từ thuở bé. Dù chúng tôi mỗi người mỗi nơi nhưng trong thâm tâm vẫn luôn hướng về nhau. Tình cảm ấy được nuôi dưỡng từ sau những bữa cơm ấm nồng tình yêu thương của mẹ. Chẳng phải sơn hào hải vị hay mâm cao cỗ đầy, chỉ vì bữa cơm nhà có hình bóng ba mẹ luôn chờ đợi, ngóng trông.
Trải qua bao sóng gió của cuộc đời, tôi dần hiểu ra, có một thứ hạnh phúc chỉ đơn giản là được cùng mẹ vào bếp để chế biến các món ăn ngon cho cả nhà. Khi nhiều người ngoài kia vẫn loay hoay kiếm tìm thứ mà họ cho là hạnh phúc, mẹ vẫn ở đây cùng tôi, bên gian bếp thân thuộc, ngày ngày vun vén cho bữa cơm gia đình bằng tất cả tấm lòng.
Minh Tâm