Nov 23, 2023
6 mins read
156 views
6 mins read

Tôi nghẹn ngào khi nhớ về những ký ức với Bà ngoại

Tôi nghẹn ngào khi nhớ về những ký ức với Bà ngoại

Joyce K. Allen Logan đã từng nói:

“ Khi cả thế giới dường như không thể hiểu được bạn, bà luôn ở đó để nắm lấy tay bạn.”  Câu nói này quả đúng với tôi, thời thơ ấu của tôi thật may mắn và hạnh phúc vì có Bà ngoại. 

Tình yêu thương vô điều kiện của bà như vì sao lấp lánh thắp sáng bầu trời đêm, như những tia nắng mặt trời ấm áp xuyên qua những ngày đông lạnh giá. Con tim dẫn lối về lại miền ký ức tươi đẹp, trong tôi dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Tôi muốn mượn đôi dòng tâm sự để thể hiện lòng biết ơn đối với bà. Và lưu lại những khoảnh khắc yêu thương đáng trân trọng, thấm đượm tình bà cháu thiêng liêng ở nơi đây - một thế giới kiền tịnh cất giữ. 

Ảnh : Pinterest

Nụ cười đôn hậu với hàm răng đen nhánh và mái tóc pha sương của bà cũng đủ mở ra một chân trời ký ức trong tôi.

Mỗi buổi sớm tinh mơ, tại một ngôi làng nhỏ xinh phảng phất nét cổ kính đơn sơ với hồ sen thơm ngát dẫn vào xóm nhỏ là hình ảnh bà ngoại tôi với dáng vẻ cao ráo, nhanh nhẹn hoạt bát gánh trên vai hai gánh hàng ra chợ quê. Tại một góc chợ đơn sơ, bà ngoại bày bán các mặt hàng nào là rổ giá, quạt nan, chổi sể, quang gánh…

Bà tôi sống một mình trong căn nhà cấp bốn, bà luôn tự chăm sóc bản thân rất tốt. Mặc dù đã ngoài tám mươi tuổi nhưng mắt bà vẫn còn tinh tường. Bà thường đọc sách báo, viết chữ, xem phim và không quên cập nhật tin tức thời sự mỗi ngày. Nhờ đó mà bà đã tích lũy cho mình vốn hiểu biết khá rộng. Bà không thể ngồi yên một chỗ. Bà thích vận động, thích đan quạt, vặn chổi, vừa có đồng ra đồng vào vừa như một thú vui của bà. 

Bà ngoại buôn bán rất giỏi và lo toan vun vén gia đình. Bà ngoại siêu lắm nhé, bà vẫn đi xe đạp không phanh chở hàng. Người ta đi xe đạp bóp phanh còn bà tôi thật độc đáo khi dùng bàn chân ke vào bánh xe trước. Bà cứ đi an toàn như thế băng qua biết bao con đường sỏi đá, những con đường quanh co khúc khủy, dốc lên xuống đều in dấu chân bà. 

Thi thoảng, cứ mỗi dịp cuối tuần, tôi lại cùng mấy đứa em đến thăm và ngủ với bà. Mấy bà cháu thì thầm ôn lại chuyện ngày xưa. Những câu chuyện hồi trẻ của ông và bà, câu chuyện của các bác, các dì đầy thú vị qua lối kể lôi cuốn, hài hước của bà... rồi bất giác tự nhiên đi vào lòng những đứa cháu ngây thơ, hồn nhiên. Để rồi tiếng cười giòn tan khúc khích thi thoảng lại phá lên trong căn nhà nhỏ đơn sơ mà ấm áp tình bà cháu. 

Thời thơ ấu của tôi gắn liền với ông bà ngoại và dì út. Nhưng tôi ở với bà nhiều nhất, bà chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Có gì ngon, có gì đẹp là bà lại mua cho tôi. Tôi có một người bà thật đặc biệt, bà ngoại như quý nhân vậy, khi gia đình tôi lâm vào cảnh khốn khó, bà luôn xuất hiện để giúp đỡ. Có lần bà nghe cô giáo cấp hai nói tôi có khả năng học nhưng gia đình tôi khó khăn, bà thương tôi lắm, bà muốn cháu bà sẽ được học hành tử tế. 

Mỗi lần gặp chuyện buồn, tôi lại về với bà. Thật bình yên biết mấy, bà giống như một người bạn vậy, bà sẽ nghe tôi kể bất cứ chuyện gì, bà lắng nghe chia sẻ và an ủi động viên tôi. Tình yêu thương cùng sự bao dung vô điều kiện của bà đã tiếp thêm sức mạnh và nghị lực cho tôi. Nhớ từng nồi xông bà đi hái lá, nhớ từng bài cạo gió của bà mỗi khi tôi bị ốm. Sự chăm sóc của bà sao mà thân thương đến thế!

Tôi rất hiếm khi thấy bà khóc hay than vãn, kể lể, có lẽ vì không muốn ai phải lo lắng, bà khéo giấu những giọt nước mắt sâu trong ánh nhìn đượm buồn. Bà ngoại rất mạnh mẽ, độc lập và đầy trí tuệ; bà tự lo toan và giải quyết mọi chuyện lớn bé trong nhà. Có một bà ngoại luôn hy sinh thầm lặng như thế. Đi qua những năm tháng cuộc đời đầy gian truân và khó nhọc, bà ngoại mạnh mẽ phi thường.

Từ sâu trong tâm khảm, tôi muốn nói với bà rằng: Bà ơi…con biết ơn Bà! Con sẽ mãi nhớ ơn những điều tuyệt vời mà bà đã làm cho con. Những lời khuyên và câu chuyện của bà luôn ấm áp trái tim con.


“Đêm hè nằm ngắm trăng đầy,

Vầng trăng cổ tích còn đây thuở nào.

Chị Hằng, Chú Cuội trên cao,

Lắng nghe Bà kể biết bao chuyện đời.

Tay bà quạt mát không rời.

Cháu yêu, yêu nhất trên đời Bà thôi…”

(Tác giả : Hoàng Quỳnh Mai)

Ông, bà có thể chỉ đi cùng chúng ta một đoạn đường ngắn của cuộc đời nhưng họ chính là những người vô cùng yêu thương bạn. Nếu bạn may mắn vẫn còn ông bà, hãy đến thăm họ, trân trọng họ và chúc mừng họ khi còn có thể!


Bích Diệp